Sự nghiệp Elaine_Paige

Giai đoạn đầu – 1968-1980: ra mắt lần đầu ở West End và Evita

Paige biểu diễn chuyên nghiệp lần đầu tiên trên sân khấu trong quá trình lưu diễn quanh Vương quốc Anh với vở nhạc kịch The Roar of the Greasepaint—the Smell of the Crowd của Anthony Newley/Leslie Bricusse năm 1964,[1] với vai một đứa trẻ vụng về người Trung Quốc.[7] Ở tuổi 20, Paige ra mắt lần đầu ở West End trong vở Hair[8] vào ngày 27 tháng 9 năm 1968, và vẫn tiếp tục cho tới tháng 3 năm 1970.[9] Trong khi đang diễn vai dự bị cho nhân vật Sheila,[10] cô đóng vai một thành viên của dàn hợp xướng,[10] với vai này cô cần phải khỏa thân trong một cảnh.[7] Cô xuất hiện một chút trong bộ phim Oliver![11] công chiếu vào năm 1968, và trong suốt một thập kỉ sau đó, cô tham gia đóng nhiều vai trong nhiều vở kịch, bao gồm Jesus Christ Superstar; Nuts; Grease, trong đó cô đóng vai diễn chính, Sandy, từ năm 1973 đến năm 1974; vở nhạc kịch Billy, từ năm 1974 đến năm 1975 trong vai Rita;[8][12] và vở The Boyfriend, với vai Maisie (năm 1975–1976).[9]

Sau nhiều tháng tham gia các buổi thử giọng, thử diễn xuất,[6] Hal Prince đề nghị Paige, lúc đó vẫn còn ít tiếng tăm, tham gia đóng vai Eva Perón trong lần ra mắt đầu tiên vở nhạc kịch Evita của Tim RiceAndrew Lloyd Webber.[13][14] Vai diễn của cô đã nhận được nhiều lời phê bình tích cực và làm cho cô trở nên nổi tiếng ở tuổi 30.[15] Paige thực ra chỉ là sự lựa chon thứ hai cho vai diễn này sau Julie Covington, nhưng Covington đã từ chối cơ hội.[15] Với vai diễn trong Evita, cô giành được Giải Laurence Olivier cho diễn xuất nhạc kịch của năm,[16] và giải thưởng của hiệp hội sân khấu West End cho nữ diễn viên nhạc kịch xuất sắc nhất và giải thưởng Variety Club cho nhân vật trong làng giải trí của năm.[17] Cô đã đóng vai này trong tổng cộng 20 tháng từ năm 1978 đến năm 1980.[18] Cô đồng thời cũng ra album đầu tiên vào năm 1978, đặt tên là Sitting Pretty.[8] Trước thành công trong Evita, Paige đã thật sự quan tâm tới việc trở thành một bảo mẫu, nhưng sau khi cô hát cho Dustin Hoffman, cô hứa rằng sẽ tiếp tục sự nghiệp sân khấu.[15]

1981–1993: thời kì của Cats và Chess

Paige thể hiện một số vai diễn nữ đáng chú ý của Lloyd Webber, đặc biệt là nhân vật Grizabella trong vở Cats từ ngày 11 tháng 5 năm 1981 tới ngày 13 tháng 2 năm 1982.[19][20] Cô tham gia khá muộn trong quá trình tổng duyện khi nữ diễn viên Judi Dench phải rút lui do chân thương dây chằng ở bụng chân.[19] Bài hát "Memory", với vai diễn của Paige trong vở "Cats", đã lọt vào Top 10 hit,[21] và trở thành một phần dấu ấn trong sự nghiệp diễn xuất của cô.[15][22] Bài hát đã xếp vị trí thứ 5 trong UK Singles Chart và kể từ đó đã được tái thu âm bởi hơn 160 nghệ sĩ.[23] Cô đóng lại vai Grizabella một lần nữa trong bản video của Cats vào năm 1998,[24] một trong hai diễn viên đóng phim là diễn viên cũ ở London.[20] Trang web của Paige tuyên bố rằng cuốn băng đã sớm trở thành bản video bán chạy nhất ở Mỹ và Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland.[25]

Paige đã đóng vai chính trong một vở Abbacadabra vào năm 1983, viết bởi các cựu thành viên của ABBA, Björn UlvaeusBenny Andersson,[26] trong đó cô đóng vai Carabosse.[27] Cô tiếp tục diễn vai Florence trong album chủ đềChess, với lời của Tim Rice và nhạc của Ulvaeus và Anderson.[28] Các album của cô, Stages (1983), và Cinema (1984), kết hợp với bản ghi âm của Chess đang giữ vị trí thứ 4 trên bảng xếp hạng của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland, giving her three consecutive successful albums.[8] Năm 1985, Paige cho ra "I Know Him So Well", một đoạn song ca trích từ Chess, hát với Barbara Dickson. Bản nhạc giữ vị trí số 1 UK Singles Charts trong bốn tuần liền[29] và vẫn là bản ghi âm song ca bán chạy nhất, theo Sách Kỷ Lục Guinness.[15][30] Từ năm 1986 đến năm 1987, Paige đóng vai Florence trong vở nhạc kịch Chess,[8] vai diễn giúp cô nhận được thêm một đề cử giải Laurence Olivier nữa dành cho diễn viên nhạc kịch nữ cực kỳ xuất sắc.[31] Năm sau, cô đến biểu diễn ở Nhà Trắng vào năm 1988.[22]

Sau đó, Paige nhận vai diễn Reno Sweeney trong vở nhạc kịch Anything Goes, tác phẩm mà cô đồng sản xuất, đóng từ năm 1989 đến năm 1990.[8] Patti Lupone, một nữ diễn viên người Mỹ, cũng diễn vai Sweeney ở BroadWay cùng thời điểm đó, nên Paige tìm cách trở thành nhà đồng sản xuất của phiên bản tại West End như một cách để bảo vệ vai diễn này trước khi Lupone nhận nó.[18] Đóng vai Reno Sweeney là lần đầu tiên Paige phát âm kiểu Mỹ trên sân khấu,[32] và vai diễn này đã đem lại đề cử Olivier lần thứ ba cho cô.[33] Bên cạnh các vai diễn kịch, cô cũng xuất hiện trên chương trình truyền hình Unexplained Laughter vào năm 1989 cùng Diana Rigg.[8]

Năm 1993, Paige nhận thể hiện hình ảnh của ca sĩ hộp đêm nổi tiếng người Pháp Édith Piaf trong vở nhạc kịch Piaf của 'Pam Gems' để được sự khen ngợi của công chúng.[12] The Guardian viết rằng Paige là "một Piaf vĩ đại và hoàn hảo".[1] Vỏ diễn với yêu cầu rất cao này buộc Paige hát 15 bài, một số bằng tiếng Pháp, và lên sàn trong tổng cộng 2 giờ 40 phút, khiến cô bị kiệt sức.[12] Sự thể hiện của cô trong vở Piaf mang lại cho cô đề cử thứ 4 cho giải Olivier cho diễn viên nhạc kịch nữ xuất sắc nhất;[34] sau đó cô cho phát hành bản album; lấy tên là Piaf, có chứa các bài hát của Édith Piaf.[35]

1994–2001: Sunset Boulevard và lân đầu xuất hiện ở Broadway

Vào năm 1995, Paige được phong tước OBE bởi nữ hoàng Elizabeth cho những đóng góp của cô cho sân khấu nhạc kịch.[36][37]

Paige thế chân Betty Buckley trong vai Norma Desmond trong vở nhạc kịch Sunset Boulevard của Lloyd Webber ở sân khâu West End vào năm 1994, khi Buckley bị ốm, trước khi trở thành diễn viên chính thức vào năm sau.[12] Với vai thế này, cô giành được giải Variety Club cho diễn viên xuất sắc nhất của năm,[8] và được đề cử diễn viên nữ xuất sắc nhất giải Olivier năm 1996.[38] Sau đó, cô chuyển đến Mỹ để ra mắt ở Broad Way, tại sân khấu Minskoff vào ngày 12 tháng 9 năm 1996,[9] và tiếp tục gắn bó với chương trình diễn cho đến khi nó kết thúc ngày 22 tháng 3 năm 1997.[39] Trong vở Sunset Boulevard ở Broadway, cầu thang đã được nâng cao tới 6 inch để phù hợp với chiều cao khiêm tốn của Paige, hoặc khán giả sẽ khó nhìn thấy cô sau lan can.[40] Paige nhận được nhiều lời nhận xét tích cực đối với vai Norma Desmond "Âm điệu ngọt ngào và sức mạnh tuyệt đối của giọng ca cô, đơn giản là tuyệt đến mức khó tin", một nhà phê bình viết, trong khí đó một người khác nói "Giọng của cô có một âm vực rộng, sự rõ ràng đán kể và đầy sức truyền cảm".[41] Đề cập đến vai diễn của Paige trong "As If We Never Said Goodbye", Lloyd Webber nói rằng: nó "rất tốt, nếu không phải là tốt nhất, trong những gì.. tôi từng nghe ".[1] Dù cô thất vọng khi mong muốn được diễn Evita, Cats và Chess ở Broad Way không được thực hiện, Paige nhận xét rằng sự ra mắt của mình tại Broad Way "là thời điểm tuyệt vời để diễn vở nhạc kịch này".[12] Sau khi Sunset Boulevard kết thúc, cô đau khổ, nói rằng việc buổi diễn kết thúc "tạo nên cho tôi một cảm gíac kinh khủng.... Tôi cảm thấy như mình vừa mất cái gì đó vô cùng quan trọng. Tôi cảm thấy như nó đã chết vậy".[42]

Năm 1996, Nhà phê bình nghệ thuật Melvyn Bragg dẫn một chương trình đặc biệt của The South Bank Show nói về sự nghiệp của Paige, mang tên là The Faces of Elaine Paige.[43] Chương trình đã theo các cuộc viếng thăm của côtới những địa điểm trên thế giới nơi mà những vở kịch cô tham gia đã được dựng.[43] Năm 1997, Paige ra mắt ở sân khâu Mỹ đầu tiên khi cô mở đầu cho mùa Boston Pops, vở nhạc kịch được phát sóng trên đài WGBH ở Mỹ.[44] Năm sau, cô xuất hiện ở lễ sinh nhật ở tuổi 50 của Andrew Lloyd Webber ở Royal Albert Hall với tư cách là một khách mời nổi tiếng.[45] Trong lễ sinh nhật đó, cô hát hai bài "Memory" và "Don't Cry for Me Argentina", trích từ các vở nhạc kịch của Lloyd Webber. Vai diễn tiếp theo của Paige là Célimène trong vở kịch Le Misanthrope (không phải nhạc kịch) vào năm 1998, nhưng cô thừa nhận rằng cô nhớ cái chất âm nhạc không thể làm quan với sự im lặng.[12] Giải Lifetime Achievement từ National Operatic and Dramatic Association sớm đến với cô.[17] Cô diễn cùng với Bette Midler trong một buổi hòa nhạc tại New York năm 1999 để tăng tiền quyên góp cho Breast Cancer Research Foundation.[46]

Từ năm 2000 đến năm 2001, cô đóng vai Anna trong vở kịch The King and I của Rodgers and Hammerstein, một vở kịch đã lâu không được đóng, ở London Palladium.[17] Paige đã khước từ đề nghị về vai diễn này trong lân đầu tiên cô nhận được, nhưng sau đó lại chấp nhận, và thừa nhậ rằng mình đã quên đi điểm thú vị của nó,[47] dù cô đã đặt ra câu hỏi liệu cô có phù hợp với vai diễn đó.[18] Trước khi mở cửa, vở kịch đã bán được hơn 7 triệu vé.[48] Nhà phê bình của The Independent nói rằng, "Nó không thể trờ nên thành công như Evita hay Anna",[49] whereas The Spectator asserted that the role further strengthened her title as the "First Lady of British Musical Theatre".[50]

2002-đến nay: Sóng phát thanh và trở lại West End

Paige hát ở lễ khai mạc của Thế vận hội Mùa đông 2002Thành phố Salt Lake,Utah, và rồi diễn buổi đầu tiên của cô ở Los Angeles tại Pasadena Civic Auditorium.[51] Năm 2003, cô đóng vai Angèle trong Where There’s a Will (Ở đâu có giấc mơ), đạo diễn bởi Peter Hall.[17] Tiếp theo cô đóng vai quý bà Lovett trong vở kịch Sweeney Todd của Stephen SondheimNhà hát Opera thành phố New York,[52] nhận được các lời khen ngợi từ các nhà phê bình,[53] và một đề cử giải Drama Desk cho diễn viên nhạc kịch nữ đặc biệt xuất sắc.[54] Sau đó Paige tham gia chuyến lưu diễn quanh Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland mang tên"No Strings Attached".[55]

Vào tháng 9 năm 2004, Paige bắt đầu tham gia một chương trình phát thanh hàng tuần, Elaine Paige on Sunday(Chủ Nhật của Elaine Paige),[36] trên sóng BBC Radio 2, về âm nhạc trong nhạc kịch và phim.[56] Trong một bài báo tỏ thái độ không thích thú, Elisabeth Mahoney của The Guardian mô tả chương trình như một chương trình không thân thiện và một bước đi sai lầm hiếm có của Radio 2.[57] Lisa Martland của The Stage đồng ý rằng "Âm nhạc mới là thứ mang tôi trở lại chương trình này;.. chứ không phải lối dẫn chương trình nhẹ cân của cô ta.[58] Tuy vậy, chương trình vẫn thu hút được 3 triệu thính giả,[26] với các cuộc phóng vấn đặc biệt vào mỗi tuần.[59] Paige cũng quan tâm vào việc xuất hiện trên các chương trình truyền hình, đóng vai Dora Bunner trên ITV năm 2005 trong bộ phim chuyển thể A Murder is Announced của Agatha Christie trong series chương trình Marple, trước khi tham gia Where the Heart Is trong vai một nữ hiệu trưởng đã nghỉ hưu.[60] Có 7,78 triệu người theo dõi chương trình Marple,[61] và 6,34 triệu người theo dõi chương trình Where the Heart Is.[62]

Năm 2006, Paige phát hành bản album đầy đủ đầu tiên của cô trong 12 năm, đặt tên là Essential Musicals.[60] Bản album bao gồm các bài hát nổi tiếng nhất từ các vở nhạc kịch cô từng tham gia, xác định qua một cuộc điều tra trên chương trình truyền hình của cô,[60] với 400.000 thính giả tham gia bầu chọn.[4] Paige đã ghi âm tổng cộng 20 album solo, trong đó có 8 đĩa liên tiếp đạt giải vàng và 4 đạt giải đa bạch kim, và cô cũng nổi bật nhờ 7 album kịch.[4] Gần đây hơn, cô cộng tác với nhóm Secret Garden trong việc ghi âm bài hát "The Things You Are to Me" trong album năm 2007, Inside I'm Singing của họ.[63] Paige cũng đã xuất hiện tại sân khấu ở Scandinavia, Hong Kong, châu Âu, Trung Đông, New Zealand, Australia và Singapo.[64] Ngày 20 và 21 tháng 12 năm 2006, cô diễn tại sân khấu ở Thượng Hải, kéo dài chuyến lưu diễn của cô kéo dài tua diễn thêm hai ngày để đáp ứng nhu cầu của khán giả.[13] Vào năm 2006, trả lời câu hỏi tại sao cô không tham gia diễn nhạc kịch nữa trong nhiều năm, cô tuyên bố rằng "Không có gì tôi muốn làm, và nếu bạn cam kết một năm ở nhà hát, sáu ngày trong tuần, và không có cuộc sống, rồi nó trở thành một cái gì đó bạn muốn làm bằng cả trái tim ".[60] Cô cũng khẳng định rằng đối với một diễn viên lớn tuổi, kiếm được một vai diễn sẽ khó hơn.[65]

Năm 2007, Paige trở về sân khấu West End lần đầu tiên sau 6 năm,[36] trong vai Chaperone/Beatrice Stockwell trong The Drowsy ChaperoneNhà hát Novello.[66] Chương trình diễn đáng thất vọng với 96 buổi diễn,[67] dù nó mở màn để đón sự hưởng ứng nhiệt tình từ phía khán giả và phản ứng lạc quan của các nhà phê bình.[68] The Daily Telegraph viết, "Elaine Paige is a good sport... enduring jokes about her reputation for being 'difficult' with a grin that doesn't seem all that forced.... Only the self-importantly serious and the chronically depressed will fail to enjoy this preposterously entertaining evening".[69] Paul Taylor từ tờ The Independent không ấn tướng đến như vậy và cô viết "a miscast Elaine Paige manages to be unfunny to an almost ingenious degree as the heroine's bibulous minder".[70] Với vai diễn này cô được đề cử cho giải What's On Stage cho nữ diễn viên nhạc kịch có nhiều đóng góp nhất.[71]

Ngày 28 tháng 7 năm 2007, Paige xuất hiện trong một phiên bản kỷ niệm đặc biệt của chương trình Ai là triệu phú cùng với Michael Ball gây quỹ từ thiện và cả hai đã giành được £64.000.[3] Paige nhảy điệu Tango trong chương trình Strictly Come Dancing cùng với Matt Dawson vào tháng 3 năm 2008 để tăng tiền quyên góp cho chương trình Sport Relief, hai người giành vị trí thứ hai trong chương trình này.[72] Cô tham giaLễ hội Eisteddfod Quốc tếLlangollen vào tháng 7 năm 2008, trình diễn một vài bài hát nổi tiếng trong 40 năm sự nghiệp của cô.[73] Cô tiếp theo sẽ tham gia một chuyến lưu diễn quay thế giới đến Trung Quốc, Mỹ và Úc.[22] Để kỷ niệm 40 năm ngày cô xuất hiện trên sân khấu chuyên nghiệp lần đầu tiên, vào tháng 10 năm 2008 Paige xuất bản cuốn hồi ký bằng ảnh, Memories.[74]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Elaine_Paige http://www.abc.net.au/queensland/stories/s1478589.... http://www.chinadaily.com.cn/citylife/2006-12/12/c... http://london.broadway.com/story/id/3005525 http://london.broadway.com/story/id/3007637 http://www.elainepaige.com/ http://www.elainepaige.com/career_profile.html http://www.elainepaige.com/home.html http://www.elainepaige.com/shows.html http://findarticles.com/p/articles/mi_qa3724/is_20... http://findarticles.com/p/articles/mi_qn4161/is_20...